Sự xâm lấn của người phương Bắc Giáo_hoàng_Innôcentê_I

Đêm 31 tháng 12 năm 406, chiến tuyến sông Ranh bị chọc thủng. Từ bờ biển Baltic và rừng German, dân Franc, Burgundo, Suevo, Herulo, Vandal và Alano đã vượt qua biên giới của đế quốc Rôma tràn vào xứ Gallia. Trong khi đó, quân Goth từ miền đông kéo sang Ý. Alaricus tấn công thành Rô-ma ngày 24 tháng 8 năm 410, vào chính giờ mà ở Ravenna, Giáo hoàng tranh luận với hoàng đế Hônôricô về thời cơ làm cho vị thủ lĩnh Visigốt trở thành tư lệnh các lực lượng đế quốc, hình như là một cái ngàm hãm đối với Innôcentê. Giáo hội phải chấp nhận sự cai quản từng phần; mỗi Giám mục hoàn toàn chịu trách nhiệm giáo phận của mình mà không báo cáo với Rôma.

Đối với Innôcentê chỉ có một thẩm quyền mạnh mẽ, thẩm quyền không còn được đế quốc bảo đảm nữa, mới có thể bảo đảm được sự giải thoát của Giáo hội. Khuynh hướng này đã được các vị tiền nhiệm của ông, Anastasinus I và nhất là Siricius khởi đầu sẽ rõ nét hơn dưới triều của Innocent I, nhưng chưa đạt được điều gì thì đế quốc rơi vào tay dân tộc phương bắc. Ông củng cố thẩm quyền của Giáo hoàng bằng cách tăng cường những mối liên kết với các Giám mục Tây phương (Cartagô, Tarragônê…) và cả đông phương nữa(Thessalônica) và đỏi hỏi những vấn đề giáo lý phải được tranh luận tại Rô-ma. Ông cũng mạnh mẽ lên án thuyết Pêlagiô.

Ngày 23 tháng 10 năm 410, Alaricus vua Goth tiến vào Rô-ma sau ba lần công hãm, phá phách khắp nơi, trừ vương cung thánh đường thánh Phê-rô và Phao-lô. Giáo hoàng Innôcentê I đã thuyết phục Honorius ngăn cấm những cuộc quyết đấu võ thuật tại các thao trường. Ông đã thử hoà giải Alaric và Hônoriô để ngăn thảm họa.